22 thg 4, 2014

Nghèo


Buổi chiều ở Huế nếu không có gì vui thì sẽ buồn. Có mấy gã trai đội mũ đi lang thang dưới nắng, nhìn như tranh. Nhớ ám ảnh đôi mắt của Trịnh và Biển Nhớ cứ cồn cào cồn cào. Trong góc phố Nguyễn Huệ lác đác lá bay, ta mơ màng và nghĩ rằng Huế chiều nào cũng buồn như thế,
Tuần trước đọc cuốn TCS, mở trang đầu tiên đã thấy ngay một đoạn cần thấy. May có vậy, mới biết có người lấy lời Trịnh rồi chắp nối mà thành một lời tặng mình trong những ngày tháng cũ. Tự nhiên thấy buồn quá vậy, nỗi buồn không có tên.
Không có mối nhân duyên nào với ta được bền lâu, từng người cứ thế đến, mang cho ta một đóa thân ái vào mỗi sáng thức dậy, rồi những tháng ngày đẹp đẽ và ngắn ngủi đó đi qua, để lại ê hề khoảng nhớ, khoảng quên, khoảng hoang mang hỗn độn...
Tự nhiên nghĩ cafe một mình ở Chiều sẽ chẳng khác nào một đứa thất tình ngồi đó, cong lưng như cụ già bên chén trà, và ngoài đường thì lác đác lá bay.
Sao ta thấy mình nghèo đến vậy,

1 nhận xét:

  1. Tập sống lạnh lùng một chút để khỏi bi tổn thương .
    Đừng phung phí tình cảm vào những người không đáng được nhận
    Và đừng đánh giá cao quá mà ngộ nhận về ai đó !
    Cô đang học và hành những điều nầy để không rơi vào ..........nghèo và hụt hẩng !
    Cô vẫn luôn yêu con !

    Trả lờiXóa