4 thg 5, 2017

Ta


Đừng quên mình thi sỹ
giữa cuộc đời gạo cơm
đừng quên mình tha thiết
giữa cuộc tình bão giông

đừng quên mình là sông
muôn đời tìm về biển
ngày xưa biển đã hát
câu à ơi ơi à...

ta quên ta là ta
một hôm ngồi ngơ ngẩn
thương nhớ đi đâu mất
chỉ còn lại cằn khô



ta ơi kẻ điên rồ?
Read More

24 thg 9, 2016

PHƯỚC TÍCH LÀNG CỔ


Đến Phước Tích một chiều mưa lất phất, ấn tượng đầu tiên là con đuờng lát gạch đỏ uốn lượn quanh co và ngôi làng chìm trong tiếng chim hót gió reo, tuyệt nhiên chẳng có một tiếng nguời... Rồi những hàng cau thẳng tắp, những cây đa già không biết tuổi, bến nước vắng đìu hiu thưa thớt chỉ có cặp vợ chồng già thư thả xuôi thuyền theo con nước hạ... Bất giác nhớ ra câu ca dao xưa:

''trăm năm đành lỗi hẹn hò
cây đa bến cũ con đò khác đưa''

Chao ơi, chi mô mà buồn lạ.

Phước Tích, lần đầu tiên bước chân đến chắc chắc sẽ khiến tâm hồn bạn trở nên dịu hiền, bởi bức họa đồng quê nên thơ quá đổi, bởi con người hiền lành lấp ló trong từng mái nhà, những ông cụ bà cụ khòm lưng dưới gianh bếp khói còn thơm vương, mắt còn ngóng còn mong mấy đứa cháu xa quê. Nhà nhà từng mái ngói cổ cứ như mời gọi bước chân bạn ghé qua, từng lối nhỏ trước cổng nhà thật khác lạ, thật nên thơ và đẹp miên man quá khiến cho ta gợi nhớ về một làng quê cổ xưa từ bao đời trước để hôm nay khiến ai đó bật reo lên thích thú, ước ao, mơ màng....


Bên đây, sông Ô Lâu hiền lành chảy quanh làng, êm đềm, bao bọc, chở che…

Phước Tích, người đưa ta đến làm chi, để cho niềm thương nhớ đất trời đọng lại mãi dư vị của buổi chiều bình yên ấy, êm ái ấy. Cho hôm nay ngồi 1 góc trong thành phố, chợt mơ màng về một nơi chốn nên thơ, đầy vương vấn đó, để hứa hẹn sẽ hơn một lần quay lại ngắm nhìn và đắm chìm trong hương cảnh Phước Tích cổ xưa, để nghe lại cái cảm xúc yêu mến dâng trào khi đây đó con sông, bến nước, đây đó bóng hình của người yêu thương...




Read More

13 thg 9, 2016

THƠ THÁNG 9


Dậy thôi nào trời làm mưa cả tối
Sớm mát trời đường phố chẳng còn xanh
Dậy thôi nào ngắm một sớm trong lành
Bên cửa sổ có cafe và sách...

Rồi cũng đến thôi những cơn gió se lạnh
Cho hằng đêm mình dưới phố lang thang
Đường phượng bay khiến lòng thật dịu dàng
Mắt sẽ long lanh và bàn tay thêm giữ chặt

Ta thèm mùa đông nên suốt đời gom nhặt
Những cơn mưa sau hè, những con gió từ biển xa khơi
Thèm mùa đông như thèm đôi môi người
Lúc lạnh giá lúc nồng nàn bỏng cháy...

Phố mưa nhỏ thôi cho lòng ấm áp vậy
Yêu phố yêu người lắm lúc như say
Có kẻ thôi miên, mơ màng suốt những ngày
Người gần cạnh còn đem lòng nhung nhớ thế...
Read More

28 thg 7, 2016

LAN MAN CUỐI THÁNG 7

        Trời Huế dạo này hay mưa vào cuối chiều, khiến cho lòng dịu lại hoặc sẽ làm bão giông. Nhưng dù sao đi nữa, mưa cũng làm lòng mình có thay đổi, chuyển biến về cảm xúc. Không phải là đơ ra và chìm đắm trong những hoang hoải chẳng gọi được tên. Mưa-chiều-cảm xúc quấn đặc trong những ngày cuối tháng 7. Vô tình thấy đứa bạn điên điên khùng khùng thốt lên:

''Những ngày cuối
Huế tiễn tôi trong từng cơn mưa chiều
Huế nhẫn tâm
Huế chạm lay nỗi đau lòng người''

À, thì ra là Huế nhẫn tâm. Hay tại Huế muốn chiều lòng người, cũng không biết nữa.

Lang thang, lang thang...Lâu lắm rồi ko bắt gặp mình lang thang
Bỗng dưng nhớ một đứa bạn, một người chiến hữu đã rời Huế vào Sài Gòn. Bốc máy lên định nhắn: ê, con quỷ, ra Huế chơi. Lại thôi, thấy mình ngớ ngẩn thật.

Những buổi chiều ở Huế cứ thế trôi qua. Hoài niệm. Bâng Khuâng. Buồn.



Là khi mà không trả lời được câu hỏi: Làm sao để mình hạnh phúc?
Là đi đến tận cùng của cuộc tình. Người và ta lặng lẽ ngồi bên nhau. Liệu có an yên?
Là những ngày nhìn thấy mình trong gương, thấy đứa nào cười méo xẹo. U cha ơi, ai cười mà lành lạnh, thấy ghê.
Là những khi chạy xe đi trốn, nước mắt nhạt nhòa dưới phố. Tự hỏi ta khóc vì lẽ chi.
....
A, viết ra mới thấy mình đi xa quá rồi. Những cảm xúc mạnh cứ trào dâng (hoặc nhạt nhẽo)
Có đứa chiến hữu nào, rủ xuống phố, lai rai vài ly, vui rồi. Hỏi chi xa xôi, tìm chi xa xôi, đắt đỏ. Hạnh Phúc. Bình yên.
Read More

23 thg 6, 2016

MAI ANH ĐI RỒI


Hôm nay nghỉ một buổi không về
Đường còn vấn vương nhà ai khói loang cay mắt
Mai anh đi rồi chỉ còn dấu lặng
Mạ ba buồn thằng Cườm không có em chơi

Bữa cơm chiều thiếu bớt tiếng cười
Thiếu cái xôn xao bàn cơm không đủ chỗ
Sân thượng đêm trăng chẳng còn dám ngủ
Sợ tiếng gió gào thành tiếng con ma...

Ai vẹ lấy vợ chi mà xa
Mỗi năm về một lần bắt tội
Nhớ biển nhớ sông nhớ lầy nhớ lội
Nhớ quê nhà day dứt mãi không thôi

Mai anh đi rồi nghe trong dạ bồi hồi
Muốn kéo thời gian về những ngày còn nhỏ
Muốn ôm thằng Tôm vào lòng bày tỏ
Mai mốt con về cho ta nghe tiếng ạ thương thương

Ai làm chi cho cái bụng buồn vương
Thật khó để nói lời tạm biệt...
Biển chiều nao còn sóng trào khôn xiết
Hay sóng trong lòng của kẻ tha hương.

HHT. 23.6.2016
Read More