8 thg 1, 2013

Trăng Đêm Tuyết Trắng


          Màu xám ngắt, ngày ì ạch chở chênh vênh đi mang theo mình hình hài băng giá của tuyết. Dòng sông đóng băng, thuyền chỉ còn có thể nằm yên trên bến đỗ, em vẽ lên ô cửa kính những con chữ không mặc áo, chúng cười rồi tan đi, như quy luật của cuộc sống này, cái gì cũng mong manh. Mùa đông mang theo mình những cô đơn, nhuộm vào tóc em những hoài niệm ngày cũ, khắc khoải đến bơ vơ..

           Ngỡ như em đã quá quen với trái tim mục rũ không biết đón nhận những yêu thương. Ngỡ như quá quen với không gian 1 mình trong mái nhà 2 sắc tộc, ngỡ như quá quen với hộp mes rỗng tuênh rồi. Quen với gót phiếm du giữa dòng đời xa lạ. Quen với cái cách tự nấu con chữ thành niềm vui, nấu tình người, tình đời trong bài hát câu thơ thành hạnh phúc...Thế mà đêm nay, em ru lòng mình với những tình nhỏ dại, xếp cánh hạc bay, ao ước những điều dịu vợi, em biết buồn, biết nhớ, biết chơ vơ...

          Thì thôi cho em 1 lần nhặt lại chính mình trong tiếng lòng khắc khoải. Cho mắt em cay, đắng ngày tuyết trắng. Cho em xòe bàn tay vẽ những khát khao và gieo mầm khờ dại...Rồi em sẽ tự lau mắt mình, đứng lên mỉm cười với nhân thế, đón đợi con đại lộ to lớn uống gió thị thành tắm mình bằng khát vọng...Nhớ đến một lời ca: ''Lau mắt đi em, lệ đẫm vai rồi, buồn thêm nữa sao?''.  Phải rồi, em nên cho mình một giới hạn, buồn đến lúc nào đó, và hãy buồn đến mức độ cao nhất của buồn. Đắm mình cho nỗi buồn đi em!. Sau đó em hãy đứng dậy, vững vàng bước đi bằng tất cả những kiên cường và xúc cảm với cuộc sống này. Dẫu không có 1 lý do gì để em buồn, nếu em thấy buồn, thì hãy cứ buồn thôi, dối lòng mà chi. 

          Đêm nay, trăng đẹp. Dường như trăng chở em về những ngày đã cũ, nơi mảnh sân với con gió quê nhà, nơi lũy tre xanh vi vút...Như một lẽ tất nhiên, em nhìn mê mẩn ánh trăng và thấy được trong đó con đò quê hương đã từng là ký ức, từng là mạng sống của làng em, em thấy váng vất quanh đây những bà mẹ hiền suốt đời tần tảo, em thấy những hạt cát trắng xóa giữa biển khơi, em thấy dáng ông phì phèo điếu thuốc...Nghe bình yên đến lạ kỳ! Bình yên đến muốn reo lên, muốn cầm ngay lấy bàn tay ai đó để sẻ chia, để nâng niu, để trân quý.

          Trăng-em một mình lặn lội về thăm những ký ức ngỡ đã ngủ yên. Gõ cửa 1 khoảng trời yên ả, có một bữa cơm chiều với toàn những cá, rôm rả những tiếng cười, những câu chuyện không đầu không cuối. Em đang nhổ mấy sợi râu cằm cho Ba, xúc vài rổ cát và cưa một thân Dương. Em thấy một tà áo trắng tinh khôi trên con xe đạp những cuối tuần, thấy những nét chai sần...thấy một gã thanh niên đang nhớ ai da diết, hắn để 1 đoạn nhạc chờ buồn như buộc tội kẻ tha hương.
          Trăng-Em cho phép mình có những đêm trăng để lặn lội về thăm ký ức. Ngủ yên nhé em! Đường đã tỏ rồi.                                                     
MiTomSong, 5/02/2012

9 nhận xét:

  1. Chào người bạn mới! Ngôi nhà mới trang nhã lắm! Chúc một buổi tối ấm áp nhé!

    Trả lờiXóa
  2. Cảm ơn rất nhiều, đêm ở đó thật hiền nhé!

    Trả lờiXóa
  3. Trả lời
    1. M-T-S ơi, biển thật hiền, nhưng cũng lắm khi dữ dội ! Ta chỉ thích biển lúc biển hiền hòa thôi !

      Ta là M - T - S
      Nhà ta ở bên sông
      Hàng ngày ta chèo chống
      Con thuyền nhỏ của Ông
      Nghề chài lưới kiếm sống !

      Hế hế...

      Xóa
    2. Chú thay con viết tự sự rồi
      Đa tạ, nhà thơ mới!

      hé hé...

      Xóa
  4. Tuyết sẽ tan ......
    Trăng sẽ tàn ......
    Mùa đông năm tới lại đón tuyết ...
    Tháng tiếp trăng lại lên .......
    Nỗi buồn thì cứ lớn dần theo năm tháng đời người .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Không thể viết tiếp comment này của cô. Tự dưng buồn và thương, thương những ai đó cũng chẳng rõ nữa...
      Và hình như trong mắt có chút gì giằn xé, khó tả vô cùng...
      Chúc cô một ngày yên an nhé!

      Xóa