14 thg 3, 2013

ĐỘC THOẠI TÔI




Nếu có thể được khóc,
Tôi xin kết nước mắt làm dòng suối
Nếu có thể được yêu
Xin hái trái tim dâng người một kiếp tôi

Đời tôi cứ trôi
Bằng nhiều đêm thức trắng,
Lòng tôi cứ cạn
Theo những ngày chông chênh

Biết phía cuối con đường chỉ là những ảo hình
Đi vội vã rồi ngàn năm lạc lối
Ngơ ngác hình dung sống bằng trí nhớ
Yêu dấu buông mình theo kiếp tàn phai…

Ai,
Ai réo trong tôi
Giọng của ngày mai tôi sợ hơn loài quỷ
Bảo tôi đừng mãi làm loài chim không chân

Ngủ ngoan tôi ơi,
Men theo từng câu hát
Nhắm mắt thắp lòng ngân thành điệu lặng im
Cho bình yên một chút tim mình.

Huế, 14.3.2013
HOÀI HẠ THẢO

5 nhận xét:

  1. Giọng thơ đặc quánh nỗi buồn nhưng không ủy mị. Đúng cái bản chất ngang tàng của tác giả.

    Trả lờiXóa
  2. Chị tìm con chuột hình con cá thả vô đây cho vui, mà chưa tìm ra con cá xinh xinh. Hic.

    Trả lờiXóa
  3. Tui đi tìm tôi mấy quảng đường đời
    Răng vẫn thiếu hoài một nửa !
    Thành kẻ lãng du
    Thuyền không bánh lái
    Tròng trành nghiêng ngã
    Đón bão táp phong ba
    Và tui nhận ra
    Đường mình còn dài lắm !

    Khà khà...

    Trả lờiXóa


  4. Cõi này tôi chẳng gặp may
    Gió giông cuốn hết những ngày yêu thương

    Tôi đi đãi gió ngoài đường
    Đi tìm thuốc chữa vô phương đất trời

    Tôi thành hạt bụi đánh rơi
    Làm cay lên mắt cái người không tên

    Nẻo đời nhớ nhớ quên quên
    Bụi tôi có đắng bình yên cõi người

    Trả lờiXóa