30 thg 9, 2013

NGHE MÙI GIÓ THỔI



Cho em 1 chút nắng thôi 
Một chút nắng giữa đêm trường quay quắt 
Se sắt nỗi cô đơn, trống vắng thân gầy 
Kết bạn với chị gió, nàng mây 
Có khi ngoảnh mặt lau hoài lệ khô

Đi lạc giữa những xô bồ 
Chạm nhẹ vào mũi kim đan đau hoài trí nhớ 
Khao khát 1 bàn tay...

Mở toang khung cửa nghe mùi thương nhớ 
Hồn hậu tình quê khói chiều nép lại
Có phải mùa này mùi hương ấy 
Bay khắp mái nhà tỏa những yêu thương

Cho em 1 chút nắng thôi 
Một chút nắng tỏa mùi thơm ướt át 
Thấm đẫm tim em- chạy giữa đông tàn 
Bỗng thèm những thanh âm láng giềng ngút ngát 
Thèm 1 dáng hình 1 câu nói bâng quơ 
Thèm ai gọi tên giữa những dại khờ 
Cho lòng mình đổ bóng-sau tiếng thở dài héo hắt 
Ngày mong manh...
Rơi vỡ giấc mơ

Lạc giữa buổi chiều-Xứ người cũng nên thơ 
Ngắt chút gió cài lên đầu ký ức 
Thổi những yêu thương chân chất mượt mà 
Gió phố thị nhuộm vào đông -rưng rưng nỗi nhớ 
Cay nồng cả bờ môi 
Nghe mùi gió thổi...

Đêm 30 thơm ngát cả đất trời
Thoang thoảng khói... 
Nén nhang chưa tàn nén nhang dang dở 
Luênh loang ký ức...
Gió khẽ khàng lau nhẹ bờ mi
Thầm thì...

Mùi tết quê hương khói chiều lam lũ 
Quyện vào hồn những nỗi nhớ quâng quơ 
Ai đem tát chút dại khờ 
Cho lòng thổn thức nhớ về cố hương.
                                                 Medemblik, 23/12/2011


PS: Lại nhớ tết, hay đó là một cách nói để biết hồn mình hướng về một nơi gọi là nhà, nhớ và mong mỏi, cần thứ gọi là sum họp và bình yên. Về chỉ để ăn một bữa cơm đầy cá với gia đình, ngủ một giấc thoải mái và nhẹ nhàng, những đơn giản đó thôi mà ở chốn thị thành kiếm tìm hoài cũng chẳng hề có được.

Lục lại NGHE MÙI GIÓ THỔI, được viết vào những ngày cuối năm 2011 ở nơi xa xứ, và một cảm xúc cũ kỹ-luôn luôn hiện hữu khi nhắc nhớ về nơi đó. Nhớ cả những năm tháng đó, cũng những người đồng hành hiếm hoi...

Giờ đây trong tim ta-có điều gì muôn thuở và cũ mèm vừa lướt qua, chấn động. Một thứ cảm xúc khó chịu, chẳng thể nói nên lời. Như thấy những bông tuyết cũ mèm lăn trên tấm áo choàng màu đen năm đó, cái lạnh làm cóng đôi bàn chân lê trên vỉa hè vài con đường quen trong thành phố Medembilk xa xăm, những bánh xe đạp lăn đều đơn độc và ám ảnh trên con đường của những công nhân da vàng ...Và ánh mắt trong veo, làm rức lên một tâm hồn đang chằng chịt.

3 nhận xét:

  1. Giá mà chị là nhà xuất bản, sẽ tìm em ký một hợp đồng... Thật đấy. Sao HỌ không tìm ra em nhỉ!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hờ, có bà chị và mấy cô chú đọc là được rồi. Chừng đó mà chém còn chưa xuể, huống hồ gì...hehee

      Xóa
    2. Nhớ tết, và tết đg ở đây...

      Xóa