8 thg 5, 2014

LẨN THẨN MƯA HUẾ

...
Bạn là chiếc lá
Ta là dòng sông trôi dạt
Chạm niềm đồng cảm
Giữa mắt đời ồn ã phía chơi vơi

Cười đi bạn ơi
Khi những cuộc gặp chỉ ngắn như giấc ngủ sau một ngày dài mỏi mệt
Buôn buốt mùa trôi
Chúng ta là những con chim lao vào tứ phía hành trình
Lạc vào nhau ở con đường mang tên tình bạn
Không trăn trở khổ đau không nương nhờ ở tạm
Cho chân tình lênh láng phía đời nhau....

Huế lại mưa rồi, cơn mưa giông kéo qua bất chợt, rồi rả rích buồn bã cho đến cuối chiều...
Ta luôn thích những chiều mưa ở Huế, và nhất là khi được ngồi lóc cóc trên chiếc ghế nhựa màu đỏ, trước mắt là ly cafe nâu nhạt thếch, để đưa mắt ngóng mưa về, như một kẻ cô đơn đi tìm một nỗi niềm cô đơn khác, dù là bên cạnh cũng có một chiến hữu, cũng một ly cafe buồn và từng người theo đuổi những cảm xúc riêng, bàn tay sẽ rất gần, khuôn mặt cũng sẽ rất gần, chỉ một xíu thôi là sẽ chạm...

Chiều nay Huế mưa, ngồi giữa những bài hát Cao Nguyên đầy mê hoặc, ta chợt nghĩ về em, cô gái trên Cao Nguyên vừa gặp giữa Sài Gòn một ngày nhiều nắng. Trong một phút giây ngắn ngủi nhìn sâu trong mắt em, ta đã tự nghĩ rằng em sẽ là bạn của ta kể từ giây phút đó. Nhiều khi khởi đầu một tình bạn, một mối nhân duyên cũng chỉ giản đơn như vậy thôi. Như vừa trở về từ Hà Nội, ngồi sì sụp tô nước hến thơm lành, ta cứ nghĩ nếu được có các bạn ở đây cùng ta đi qua buổi chiều này, cho ta nhìn sâu trong mắt, thấy một nét cười, như vậy thì trái tim ta sẽ rung lên biết bao nhiêu là hạnh phúc. Nhưng các bạn bây giờ, mỗi người một ngả, mỗi người mỗi thứ bận lòng, chẳng còn giữ mãi cho mình một tình yêu cũ kỹ, một tình yêu tự nhiên và thuần khiết nữa. Tự nhiên ta thấy thương mình, thương bạn đến vậy. Cứ gồng mình đi hết ngày này tháng nọ, một phút ngoái đầu nhìn lại thì tất cả đã đi quá xa, khi thảng thốt níu kéo, chỉ thấy sự bất lực đầy ám ảnh đó...
Em cũng vậy phải không? sao ta thấy trong em có nhiều khắc khoải đến vậy? 

Ta bây giờ như một kẻ nghèo nàn đi lục lọi quá khứ, cứ lang thang qua bao nhiêu là ngõ ngách, vương vấn bao nhiêu hoài niệm, có khi lượm được một mẫu ký ức đầy yêu thương, mà bàn tay không cách nào nắm chặt được, chúng cứ vỡ tan tành...
Ta không biết rằng con đường ta qua, em có khi nào ngang qua đó không, nhưng buổi chiều hôm nay, ta thấy tim mình khó chiều đến vậy... Ngày mai có phi xe đi phố, chắc ta sẽ ngắt cho em chút gió chiều trên đó, nơi ngõ nhỏ ta hay ngồi để gỡ thời gian loang lỗ và nói chuyện với phố phường những chiều không có mưa.

Ta mong một ngày gặp em, dù là mưa hay nắng, vẫn thấy những rạng ngời nơi khóe mắt. Và dù ta và em, chi là 2 kẻ khách lãng du gặp gỡ rồi chia tay như một lẽ bình thường, thì ta vẫn dành cho em nhiều mong ngóng, nơi trái tim nóng hổi này...

Mưa Huế thì mênh mang, làm sao ta ôm hết được...




1 nhận xét:

  1. Mưa Huế mênh mang, riêng SG lại ngập tràn nỗi nhớ.
    Đọc entry này mà lòng ấm áp quá..^^

    Trả lờiXóa