11 thg 1, 2013

Thả Hoang Nỗi Nhớ


           Nỗi nhớ ấy kéo dài từ chập tối hôm qua cho đến lúc này đây. Ta day dứt quá về một loài hoa, 1 mùi hương và 1 cô bạn nhỏ. Nỗi nhớ mơ hồ thôi mà lênh láng chảy mang theo bao thơ mộng của kẻ lãng du vương mang những hình hài chưa gặp mặt. Ta đã tự hỏi mình nỗi nhớ ấy là chi? say đắm ấy là chi? Chẳng phải dòng sông quê hương ươm đầy kỷ niệm, chẳng phải nụ cười ắp những thân quen. Cớ là gì lại miên man chảy, chảy mãi...lan ra đến từng tế bào, thớ thịt, làn da. Đẹp đến nỗi hơi thở phả ra cũng thoáng nét phong trần có hồn biết cười biết nói. Đẹp đến nỗi khiến ánh mắt ta reo vui nhảy nhót trong bóng tối chập chùng, nhoẻn miệng cười trong hơi thở lạnh của mùa đông....

                                                   Ảnh: Đài Trang



Kìa, cánh Dã Quỳ vàng hực miên man, ta muốn ôm vào lòng bằng tất cả mê say và nhẹ nhàng còn sót lại. Ngắm từng cánh hoa, soi từng góc cạnh, chạm vào hồn hoa bằng tất cả nguyên sơ tình yêu này.
Ai, ai thả hương cafe vào hồn tôi ấm ngọt? Xen cả vào mái tóc ta, quyện vào cả ánh mắt ta. Từng giọt, từng giọt cafe chậm chạp nhỏ vào lòng những phút tĩnh lòng, quên đi bao xao động của những gì nông nổi, quên đi bao sầu nhân thế. Chỉ mình ta với hương cafe ngào ngạt, xộc vào hồn những tha thiết đê mê. Ta phiêu diêu mất rồi, ngây ngất mất rồi mùi hương ấy phía tổ quốc thân xa.

Có phải bạn không? Gieo vào hồn ta mùi hương chân phương ấy khiến ta khắc khoải quá, nhung nhớ quá một nhân dáng cafe. Và bạn là ai, là ai hỡi cô bạn nhỏ? Xoa dịu trái tim này bằng chân chất những đơn sơ. Ta muốn thả hoang dòng cảm xúc ngây khờ. Về phía bạn câu chân tình mục rũ. Ta thấy nỗi nhớ mình rồi, chênh chao trong nắng sớm. Mang theo bao dư vị của đêm nhiều mộng tưởng xa xôi. Nhớ quá những con chữ đang hữu hình ngay trước mắt. Nhớ quá những mặt cười cảm xúc trong bảng chat yahoo. Nhớ quá bàn tay lướt từng phím chữ, Nhớ những cung sầu từ tiếng vọng tâm tư. Ta với bạn, tình nhân thế-tình đời-tình bạn. Dẫu mơ hồ mà nỗi nhớ cứ đầy vơi.

                                                   Ảnh: Đài Trang

Và bạn là ai? Ta còn chưa biết mặt. Phải chăng nỗi nhớ ấy, niềm thương ấy ngớ ngẩn quá hay không. Ta đem bức tranh vẽ bằng màu nhung nhớ ấy, kể cho ánh trăng vàng...

Sáng nay ta thả nỗi nhớ mình đi về phía Cao Nguyên, nơi có nụ cười Dã Qùy đón đợi...
Sáng nay ta thả nỗi nhớ mình đi về phía Cao Nguyên, nơi có những mái nhà thả hương cafe bay ngào ngạt, những cánh đồng bông cafe trắng muốt, những cô bác lấm tấm mồ hôi, bàn tay tưới nước, mưa không về tết ở dãy cafe...
Sáng nay ta thả nỗi nhớ mình đi về phía Cao Nguyên. Cô bạn nhỏ mới quen cười tươi ra đón, nỗi nhớ nhìn thấp thoáng nét tri âm...Ôi ĐăkNông, mang chi cho ta chút tình thương mến để gió quê người cũng dịu ngọt đơn sơ...

Về đây đi nỗi nhớ của ta đi, đừng chạy lang thang qua bao miền tổ quốc, đừng tham lam phiêu lãng khắp muôn trùng, đừng chứa chi tha thiết những mung lung...
Về đây đi ngoan hiền ta ru ngủ. Một khúc hoan ca, bình yên đến bao giờ!


 Medemblik, 17.02.2012
--Hoài Hạ Thảo--

2 nhận xét:

  1. Chị thích những bài viết thế này. Mà óc chị thì không viết được. Hị hị.

    Trả lờiXóa
  2. hị hị, cười dễ thương ghê...

    Trả lờiXóa