17 thg 1, 2014

Một Chòm Râu Dài Trong Nỗi Nhớ Mênh Mang



Bước ra từ xóm từ làng
Ai không nhớ bụi tre bến đò con nước
Dẫu con đi bao qua bao miền xuôi ngược
Làm sao quên được những buổi chiều trên phá tam giang

Là ngày con chia tay cổng làng
Mắt ông rớm nỗi niềm gì con không biết được
Tuổi 18 xông pha mải mê với con đường phía trước
Ai biết được lũy tre buồn chia tiễn mình đâu

Rồi tháng rồi năm đèn sách học hành
Xa con cá chiếc xuồng và một dáng hình ông
Nhiều khi đau tức ngực
Bứt rứt về một dòng sông

Là anh em, là ba mẹ ngóng trông
Khi cơn gió vô tình ngang qua và khóc
Là cuộc điện thoại đường xa ngượng ngập
Ốm đau con nhớ củ gừng...

Con ước chi chừ mỗi bận về nhà sẽ thấy ông trước ngõ
Ngồi đan chiếc xuồng, chặt từng thanh củi nhỏ
Lũy tre nói với con rằng ông ở đó
Vốn là để thắp lửa yêu thương

Chúng con đi biền biệt bốn phương
Chốn thị thành xô nhàu trong veo cũ
Nhưng tim chẳng bao giờ thôi ấp ủ
Một chòm râu dài trong nỗi nhớ mênh mang.


Đà Nẵng, 12:00, 16/01/2014

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét