13 thg 7, 2014

Ngày 13 tháng 07

Huế ngày 13 tháng 07,

Chiều nay có dịp đi ăn bánh canh cá lóc một mình, ngồi ở con đường cách chợ An cựu một dòng sông. Lúc nào cũng vậy, ăn món Huế một mình hẳn sẽ rất dễ nhớ một vài người đặc biệt, và tự dưng ta nhớ bạn.
Nỗi nhớ dễ thương vào cuối ngày làm ta lấy làm hạnh phúc, cầm điện thoại nhắn cho bạn: ''Đang măm bánh canh cá lóc An cựu cay xé họng'', rồi xách xe phi về căn phòng trọ nhỏ, hát nghêu ngao hết suốt một con đường...
Không nên nhớ quá nhiều và nhớ quá sâu một người nào đó, cái gì ngang lưng chừng, và tự nhiên thì mới dễ chịu.
Đọc một bài thơ trong trẻo hẳn sẽ nhẹ nhàng hơn là đọc một đoạn thơ đầy khắc khoải và day dứt. Ta rút ra được điều đó sau khi đã viết quá nhiều về sự khắc khoải trong lòng mình, có ai ngờ bước ra khỏi đoạn đó thì thấy mình nhẹ bổng đi, bao dung với mình hơn và không nặng nề như trước.
Sáng nay, một bạn khác nữa từ ĐN phi ra, ập vào quán và nhe răng cười. Một nụ cười đủ là một niềm vui cho sáng sớm, một ly cafe và vài câu chuyện vặt đủ làm năng lượng cho cả ngày
Tối nay, cầm điện thoại gọi cho một người bạn, người em khác ở Sài Gòn, chém mây gió cho đến khi đt tắt ngúm mới chịu thôi. Sài Gòn, mảnh đất phồn hoa đó không đủ hấp lực để níu chân mình lại, nhưng mỗi góc phố Sài gòn lại có biết bao nhiêu là bước chân, là nước mắt, là tiếng cười của bạn bè ta để đó. Nếu một ngày trở lại Sài Gòn, cũng vẫn sẽ như lần trước, mỗi sáng và mỗi tối hẹn hò với nhiều nhân ảnh, là bạn bè, là anh em, và cũng có thể là người chưa quen biết... Với Sài Gòn, chỉ vậy thôi là đã đủ, có bao nhiêu lần được nhìn thấy nhau, sao không dành cho nhau nhiều thân ái.

Tự nhiên lại muốn đi đến thế, cảm giác thu xếp vài ba bộ quần áo cũ và mang đôi giầy nhàu nát đó để đi đến một vùng đất mới, thức dậy ở một bầu trời mới thật quá tuyệt vời. Đi như một cơn nghiện, không đi thì ngứa ngáy cả con tim.

Tự hứa sẽ dành tặng cho mình một chiếc khăn rằn nam bộ, để choàng lên vai cho hành trính phía trước. Còn bao nhiêu miền đất chưa qua, bao nhiêu nụ cười chưa gặp. Và dôi chân này vẫn chưa đủ khát khao....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét