24 thg 12, 2014

NÓI VỚI NGƯỜI

Chẳng thể nói lên được tiếng nhớ nhung
Khi con tim đã mệt
Như việc mình đói bụng mà chẳng lùa nổi một chén cơm
Dù đồ ăn có ngọt thơm
Vẫn thấy lười thèm muốn
Muốn hít thở khí trời và ăn mặc luộm thuộm
Để thấy mình không thuộc về một khuôn khổ hay phép tắc nào
Và trong giấc chiêm bao
Thôi đừng giật mình khi thấy hàng thứ linh tinh của công việc

Tại sao không là nắng,
Là gió, là ngọn núi trên cao như mình vẫn luôn tưởng tượng
Mỗi sớm thức giấc chẳng muốn làm gì ngoài việc chống cằm tiên lượng
Hôm nay mình có thể sẽ lại chẳng gặp ai

Người ơi, sao không mang nỗi nhớ đến vào mỗi sớm mai
Như bao bình minh đã từng như thế
Ta cũng chẳng còn những câu chuyện kể
Về xứ Huế và về ta
Rồi những ngày thế này sẽ đi qua…

Một ngày nỗi nhớ trườn về cùng với nỗi xót xa
Khi mình thấy trong mắt nhau một điều gì u ẩn
Còn hơn cơn lẩn thẩn
Khi bước đi mà chẳng biết mình đi

Người ơi chớ đừng rơm rớm hàng mi…

23/12/2014


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét