Sáng đẩy chiêm bao về vùng hư
ảo, choàng mắt ngó ra phía chân trời. Một màu ban sơ xanh mát, xen thấm một
chút trong lành vào hơi thở. Hít căng vào lồng ngực màu thiên thanh, nghe mọng
căng đầy khí lực. Mấy bận đi ngang vùng này, thấy mùa đông dùng dằng từ tạ, cứ
tưởng hạ về cho nhân thế thưởng ngoạn nắng vàng. Ai dè trong Hạ có Xuân, dòm
sâu vào hốc mắt trần gian, thấy lá non đâm chồi nảy nở, nàng hoa đua nhau khoe
sắc nõn nà, sương mới ùa về thanh mát trong chiêm xuân sáng sớm, cánh nhạn xẻ
nghiêng trời chấp chới 1 đường bay....
Ta mỉm cười cùng hạ thảo thị
gác bên dòng sông trước ngõ, đợi chờ một sắc khoan thai. Tiết Trời Hạ Xuân vừa
chớm một màng mây trắng muốt, ta miên di theo tiếng vọng về của cổ kim, nghe
bừng lên trong tim sắc khí hào hùng, trống đồng vang, tim dồn dập...Ta khua
khôi thuỷ, động vô ngõ hàm ái thế gian, cười man dại di chân về lãnh hà mùa ấy,
động lòng nhớ cố nhân...Biết chăng giờ này người xưa còn giữ những tháng ngày
buồn đẹp, cánh thư sầu tất tả ngã đường xa. Ta lại du hồn thênh thang cùng hạ
thảo, nghiêng tay với lấy câu cổ thi buồn nghe lòng chênh chao sầu muộn; Dao
cầm đập nát đau lòng phượng. Ðàn vắng Tử Kỳ, đàn với ai?
Ta cuốc bộ ra con lộ phía
trung tâm thành phố, nhìn khinh bạt bao lớp người trùng điệp đổi chác sôi nổi.
Phải chăng ta lạc loài mà chán chường thay sự hỗn tạp đời thường vì mưu sinh
của nhân thế, một chút bạc tiền mà khuynh ngửa vũ trụ bao la...Ta há chăng ấy
cũng kẻ như thế, phiêu du chi chốn tiên bồng mà trần tục, để lắm khi da diết
nhớ mùi quê hương. Một ngụm cafe không người uống, huống hồ dăm lời nói tri âm.
Trời lên men, nhuộm bạc tháng năm thầm. Ta tha thẩn say đời vui loạng choạng.
Yêu đêm về ướp ủ tình chếnh choáng. Thênh thang cười hỡi trí óc ngủ mê....Miên
man ủ mình bằng cơn nắng Xuân Hạ, tắm cùng vạn vật nhân sinh, giơ tay nheo
mắt nhìn mặt trời chói lọi, nắng xuyên qua tim chạy thẳng vào xoa êm các tế bào
biểu tình dữ dội...
Di chân về ngôi trường đón
cháu nhỏ; Gõ cữa bước vào, phòng học ngập ngụa thanh âm trong trẻo, có kẻ thơ
bé gọi tên rồi chạy đến ôm chầm bao âu yếm. Ta cạ lòng mình vào đất, ngẩn ngơ
nhìn quên tất thảy niềm riêng.
Ngạo Khúc Tình Ta Mùa Xuân Hạ
Medemblik, 13.3.2012
Mì Tôm Sống
Ta có say đâu mà chếnh chóang
Trả lờiXóaMấy lần đọc lại chẳng nhớ chi
May đâu có "ngụm cà phê không người uống"
Nhắc ta nhớ về M-T-S của hôm ni.
Khà khà...
lỡ hẹn có một bận cafe
Xóamà chú nhắc hoài thấy ê chề
chao ơi món nợ người nhân thế
lúc nào cũng thấy lắm ''nhiêu khê''...
hê hê
Hế hế hế !
XóaChú có nhắc chuyện cà phê mô; ý chú là nhờ có ly cà phê mới nhớ ra là cháu viết đó chứ !
Hự !
Oạch, sao chú lại Hự 1 cái to đùng đùng thế kia...
Xóahế hế
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóa